Em chấp nhận mối tình kia đã lỡ
Thấy ngậm ngùi cách trở núi sơn khê
Chốn phong ba lạnh lẽo ánh trăng thề
Chẳng còn nhớ hương mê đầy cháy bỏng
Tiếng hẹn hứa bây giờ chìm ảo vọng
Giống biển gầm như sóng thuỷ triều dâng
Hay bởi mây phủ trắng giữa sương tầng
Rồi cảm nhận bâng khuâng buồn ngập lối
Sao quạnh quẽ vì người đi quá vội
Có phải mình mắc lỗi mộng hoài vương
Lòng đắng cay dứt đoạn bỏ chặng đường
Ướm giọt lệ bi thương đành ch,ôn d,ấu
Ta đau kh,ổ bước nhầm neo bến đậu
Duyên số ngh,èo giai ngẫu lạc mất nhau
Giờ cánh hoa toàn nhạt nhẽo hương nhàu
Miệng nghẹn đắng nỗi đau thời ngang trái
Một tư tưởng sai lầm khi khờ dại
Giấc mơ sầu tê tái khoảng trời thu
Nuối tiếc chi tiêu khúc nhạc sương mù
Ghìm quá khứ phù du thành dĩ vãng.